Tôi cho rằng bạn đọc chỉ nói lý thuyết là cần thấu hiểu, bao dung nhưng không tiếp xúc hàng ngày nên không hiểu sự ức chế, khó chịu của vợ chồng tôi. Có quá nhiều điều khiến vợ chồng tôi không hài lòng.

Thứ nhất: Tôi vẫn giữ quan điểm em trai mình bị em dâu bỏ bùa. Hơn một năm lấy chồng nhưng em dâu về quê chồng đúng bảy lần. Đặc biệt hai lần cuối trong năm rồi không hề ghé nhà tôi chào hỏi cho phải phép mà về nhà bố mẹ rồi quay lại Hà Nội luôn, thế nhưng lại sang chơi nhà vợ chồng em thứ hai.

Vợ tôi bảo em dâu về không ghé chào anh chị à, em nói gặp anh chị các cháu rồi ăn cơm cùng nhau ở nhà bố mẹ rồi mà. Vợ tôi bảo vậy sao sang nhà em thứ hai thì em trai tôi lại bênh vực, cho là do không gặp vợ chồng em ở nhà bố mẹ nên mới sang chơi.

Ảnh minh hoạ

 

Tôi cho rằng dù gặp chúng tôi ở nhà bố mẹ nhưng phép tắc là phải ra thăm nhà anh chị, không phải gặp ở nhà bố mẹ là xong. Trong khi nhà em thứ hai cách nhà chúng tôi bao xa đâu; nhà bố mẹ là nhà bố mẹ, nhà anh chị là riêng. Gần đây em còn lấy cớ dịch bệnh chần chừ không muốn về. Khi mẹ tôi hỏi Tết về không, em bảo mua vé hết rồi giờ chỉ sợ có lệnh cấm về thôi. Vợ tôi bảo đã có lệnh nào đâu thì em nói là có mua vé rồi, đó chỉ là giả định. Vợ tôi nói nghe giọng em thấy có vẻ đang kiếm cớ Tết này trốn về làm dâu và tôi đồng tình với quan điểm này.

Thứ hai: Ngoài việc rửa chén và chạy vặt, ai sai gì làm nấy, trong năm qua tôi không thấy em dâu cải thiện được dù chỉ một điểm nữ công gia chánh. Tôi vẫn chấm em hai điểm.

Vừa rồi có việc ông ngoại, mẹ tôi quyết định làm 10 mâm đãi cả họ. Trong khi vợ tôi nhoay nhoáy trong bếp thì em xung phong rửa hết đống chén đĩa này nhưng không nấu chính. Vợ tôi sai vặt kiểu nhặt rau, làm tỏi ớt em cũng làm được nhưng cực kỳ chậm chạp, vợ tôi phát cáu vì làm nhiều mâm mà em thao tác quá lề mề. Theo vợ tôi mô tả lại, em bảo có nhiều loại rau sống trên Hà Nội hoặc lúc ở trong Nam chưa thấy bao giờ nên không biết nhặt thế nào. Ai đời con gái 26 tuổi đầu mà ngây ngô rau này là rau gì vậy chị, rau kia ăn thế nào chị. Vợ tôi cũng chào thua.

Ngày xưa vợ tôi 12-13 tuổi đã nấu cả mâm cơm cho đại gia đình ăn được. Em dâu hai toàn trốn giỗ chạp, cứ hôm nào có tiệc là không thấy mặt mũi đâu; em dâu út không được việc, mọi gánh nặng chỉ đổ lên đầu vợ tôi. Theo quan điểm của chúng tôi, làm bếp không chỉ có mỗi rửa chén bát (công việc đơn giản và dễ nhất) mà còn phải biết làm mọi việc. Em giành rửa chén bát là việc dễ nhất thì việc khó để cho ai, chỉ có vợ tôi mà thôi.

Thứ ba: Em dâu liên tục có hành vi trốn tránh việc làm dâu. Mỗi lần về quê chồng, theo tôi nhận định, mặc dù giờ cơm em có ở nhà và rửa chén bát của cả nhà sau bữa ăn, tuy nhiên những giờ còn lại như lúc vợ tôi làm mắm hoặc khi mẹ tôi loay hoay dưới bếp, em không chủ động ở nhà phụ giúp mà vợ chồng em lấy xe máy đi hết nơi này đến nơi khác.

Theo lời em thì mang tiếng con dâu xứ Nghệ mà không biết danh lam thắng cảnh, đồ ăn ngon gì ở đây hết. Lên Hà Nội bạn bè hỏi ở Nghệ An có gì ngon, bảo không biết cũng lạ nên tranh thủ đi ăn vặt, ăn hàng rong (đàn bà ăn rong là xấu nhất) và đi xem cảnh đẹp. Tuy nhiên tôi nhận định đây chỉ là lời bào chữa, thực sự em không muốn ở nhà loanh quanh trong bếp làm mắm hay các món ăn vặt như mẹ và vợ tôi. Thật sự em không phải là con người của gia đình.

Thứ tư: Cưới hơn một năm rồi em vẫn chưa có thai. Mỗi lần vợ tôi hỏi sao chậm vậy thì em đều bảo từ từ có. Từ từ là khi nào? Vợ tôi bảo hay không có được, lo đi khám đi. Em bảo rồi sẽ có con thôi, còn khi nào ông trời cho thì có chứ em không biết. Theo nhận định của vợ tôi, rõ ràng vợ chồng em có vấn đề về sinh sản chứ không phải như bình thường. Vợ chồng tôi chỉ đi ngang đầu giường cũng ra một đứa, đằng này cả năm trời không có gì là bất thường. Mỗi lần ai hỏi gì đến chuyện chửa đẻ em cũng tỏ thái độ, không thích mọi người động chạm. Sự thật là có bệnh thì phải chữa, giấu mãi mọi người cũng quan ngại.

Chưa kể nhiều thứ khác khiến tôi không hài lòng như em chơi chứng khoán có tiền và hỏi vợ tôi mua không, mua cùng em có thêm tiền tiêu vặt đấy. Vợ tôi bảo đó là trò cờ bạc, không ngờ em có máu đỏ đen bài bạc như vậy thì em hết lời ca ngợi chứng khoán. Trong khi vừa rồi tôi đọc báo thấy bong bóng chứng khoán vỡ, hỏi em lỗ bao nhiêu thì em giấu nhẹm. Lúc lời thì rủ rê mua cùng, lúc thua lỗ thì im phăng phắc, giả sử vợ tôi mua theo lời em nói, nếu lỗ chắc em chạy biến chứ không dám chịu trách nhiệm với vợ tôi vì sự mất tiền.

Em nhắn tin cho mẹ tôi lúc nào cũng sai chính tả. Nói chung với cương vị là một giáo viên và hiểu sâu sắc thuần phong mỹ tục nước nhà, tôi đảm bảo em dâu sẽ không có hạnh phúc trong lâu dài vì lối sống trái với những điều hay đẹp về người phụ nữ, đó là công dung ngôn hạnh.

Xin hãy phân tích cho tôi có đúng là em dâu rất kỳ cục hay là tôi hơi khó tính? Cảm ơn.

Theo vnexpress